Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Esref Armagan – Họa sỹ mù


Esref Armagan (1953) người Thổ Nhỉ Kỳ, vốn bị khiếm thị từ nhỏ. Năm 18 tuổi ông bắt đầu vẽ bằng sơn màu và chỉ dùng tay, không dùng bút lông.
Để sáng tạo ra những bức tranh ấn tượng, ông Esref thường hoà mình trong không gian tĩnh lặng để chìm đắm trong thế giới nghệ thuật của tâm hồn. Phong cách vẽ tranh của người hoạ sỹ mù này đã làm sửng sốt giới nghệ thuật vì tài năng phi thường vượt lên rào cản khiếm khuyết của bản thân.

Khi chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật của Esref, không ít người hoài nghi về việc liệu ông có tự mình sáng tạo nên những bức tranh độc đáo này hay không, hoặc băn khoăn về về việc ông có thực sự bị khiếm thị hay không. Sau khi kiểm tra, các nhà khoa học đã lên tiếng bảo vệ tài năng phi thường của người nghệ sỹ đặc biệt này.
Ông đã tổ chức hơn 2O cuộc triển làm trong nước, ở Hà Lan, ở Cộng Hòa Séc và ở New York, Mỹ và nhiều lần xuất hiện trên báo chí và truyền hình, kể cả đài BBC và ZDF (Đức).

(Nguồn: http://dantri.com.vn & http://kenh14.vn )

Một số tác phẩm của Esref Armagan:


Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Bài học từ loài bướm

Ngày kia, trên một kén nọ, xuất hiện một lỗ nhỏ xíu.

Một người đàn ông tình cờ đi ngang qua. Ông ta dừng lại và theo dõi rất lâu một con bướm đang cố gắng chui ra từ lỗ nhỏ đó.


Sau một thời gian khá dài, bướm dường như bỏ cuộc, và cái lỗ cũng chẳng lớn hơn được tí nào.

Bướm ta dường như đã cố gắng hết mình và không thể làm gì hơn được nữa.

Thấy vậy, người đàn ông nảy ý muốn giúp bướm : ông ta lấy con dao bỏ túi và xẻ kén ra.

Bướm liền chui ra khỏi kén.



Nhưng thân hình nó teo tóp và cứng đơ; đôi cánh không phát triển và chỉ

cựa quậy được đôi chút.

Người đàn ông tiếp tục theo dõi. Ông ta nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa, đôi cánh của bướm sẽ mở ra và sẽ chịu được sức nặng của thân để giúp nó bay.

Nhưng chuyện đó không hề xảy ra !

Suốt cuộc đời còn lại, bướm kia chỉ có thể lê lết trên mặt đất với thân hình teo tóp và đôi cánh còi cọc.

Nó chẳng bao giờ bay được.


Điều mà người đàn ông không hiểu khi làm cử chỉ đầy nhân ái kia với thiện chí muốn giúp bướm, đó là bướm cần cố gắng chui ra từ lỗ rất nhỏ hẹp của kén để truyền chất nước từ thân thể qua đôi cánh hầu có thể bay được.

Đó như là khuôn mẫu mà đời bắt nó phải qua để nó có thể lớn mạnh và phát triển.

Đôi khi, cố gắng đúng là điều mà chúng ta cần trong cuộc sống.

Nếu chúng ta được phép sống mà không bao giờ gặp trở ngại trong cuộc đời, chúng ta sẽ bị giới hạn, chúng ta không thể mạnh mẽ như bây giờ, chúng ta không bao giờ bay được.

Tôi xin sức mạnh...

Và đời đã cho tôi gặp khó khăn để được mạnh mẽ.

Tôi xin khôn ngoan...

Và đời đã cho tôi những vấn đề để giải quyết.

Tôi xin tiền của...

Và đời đã cho tôi khối óc và bắp thịt để làm việc.

Tôi xin được bay...

Và đời đã cho tôi những trở ngại phải vượt qua.

Tôi xin tình yêu...

Và đời đã gởi đến những người gặp khó khăn cần phải giúp.

Tôi xin ân huệ...

Và đời đã cho tôi tiềm năng.

Tôi không nhận được những gì tôi xin...

Nhưng tôi đã nhận được tất cả những thứ tôi cần.

Hãy sống không sợ hãi, hãy đương đầu với mọi khó khăn và hãy chứng tỏ là bạn có thể vượt qua.


Chúc bạn bay thật xa và thật cao nhé !

Tác giả : Vô danh

Chuyển ngữ : LTD

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Nhảy múa dưới cơn mưa dầm

Đây là một câu chuyện tình được bạn bè chuyển tiếp trên email, xin ghi lại đây, tiếc rằng không biết tên tác giả)

NHẢY MÚA DƯỚI CƠN MƯA DẦM.

Lúc đó khoảng 8 giờ 30 sáng, phòng cấp cứu rất bận rộn. Một ông cụ khoảng trên 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái. Ông cụ nói ông rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ. Tôi bắt mạch, đo huyết áp cho ông cụ xong, tôi bảo ông ngồi chờ vì tôi biết phài hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có người đến cắt chỉ khâu cho ông. Tôi thấy ông nôn nóng nhìn đồng hồ nên tôi quyết định sẽ đích thân khám vết thương ở ngón tay cái của ông cụ, vì lúc đó tôi cũng không bận với một bịnh nhân nào khác cả.

Khi khám tôi nhận thấy vết thương đã lành tốt vì vậy tôi đi lấy dụng cụ để tháo chỉ khâu ra và bôi thuốc vào vết thương cho ông cụ. Trong khi săn sóc vết thương cho ông cụ tôi hỏi ông là ông vội như vậy chắc là ông có môt cuộc hẹn với một bác sĩ khác sáng hôm nay phài không.

Ông nói không phải vậy nhưng ông cần phải đi đến nhà dưỡng lão để ăn điểm tâm với bà cụ vợ của ông ở đó. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà cụ thì ông cho biết là bà đã ở viện dưỡng lão một thời gian khá lâu rồi và bà bị bịnh Alzheimer (bịnh mất trí nhớ ở người lớn tuổi). Khi nói chuyện tôi có hỏi ông cụ là liệu bà cụ có buồn không nếu ông đến trể một chút. Ông cụ nói bà ấy không còn biết ông là ai nữa và đã 5 năm nay rồi bà không còn nhận ra ông nữa. Tôi ngạc nhiên quá và hỏi ông cụ:

- Và Bác vẫn đến ăn sáng với Bác gái mỗi buồi sáng mặc dù Bác gái không còn biết Bác là ai nữa?

Ông cụ mĩm cười, vỗ nhẹ vào tay tôi rồi nói:

- Bà ấy không còn biết tôi nữa nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai.

Khi ông cụ bước ra khỏi phòng, tôi phải cố gắng lắm để khỏi bật khóc. Tôi vô cùng xúc động và thầm nghĩ:

- Ước gì đời mình có được một tình yêu như thế!

Tình yêu thật sự không phải là tình yêu thân xác, cũng không phải là tình yêu lãng mạn.

Tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng có, và sẽ có hoặc không.

Mỗi ngày bạn nhận được rất nhiều email và phần lớn là chuyện vui hoặc chuyện khôi hài; nhưng thỉnh thoảng cũng có những email mang theo những thông điệp có ý nghĩa như thế này. Và hôm nay tôi muốn được chia sẻ thông điệp này với các bạn.

Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những gì mà mình có được. Tôi hy vọng bạn chia sẻ ý tưởng nay với những người mà bạn yêu mến.

"Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa dầm dai dẵng..."

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

Phần mềm làm khung ảnh: Photo Frame Show

Photo Frame Show 1.3: Phần mềm làm khung ảnh.

Khung ảnh mỹ thuật, ngộ nghĩnh sẽ làm cho tấm hình của bạn thêm đáng yêu. Phần mềm có dung lượng 9Mb và giao diện thân thiện, dễ sử dụng. Photo Frame Show 1.3 tương thích với WinXP, Vista, Win 7.

Tải Photo Frame Show 1.3 tại đây.

Thứ Tư, 4 tháng 8, 2010

Một món quà

(Đây là nguyên văn nội dung trong một slide show tôi tình cờ lấy trên mạng, rất tiếc tác giả không ghi tên)



Đây là một mẩu chuyện thật:

Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ mình và lấy ra một gói nhỏ...
Gói kỹ càng trong lớp giấy lụa
Anh bảo: Đây không phải là gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp.
Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng
Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy, lần đầu tiên chúng tôi sang New York, cách đây 8 - 9 năm rồi, nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc!
Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt.
Vậy thì hôm nay, tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi.

Anh đến cạnh giường và đặt gói áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa sẽ được bỏ vào áo quan mà liệm
Vợ anh vừa mới qua đời.
Quay sang tôi, anh bảo:
Đừng bao giờ giữ lại một cái gì mà chờ cơ hội đặc biệt cả.
Mỗi ngày sống đã là một cơ hội đặc biệt rồi!
Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này,
Và nó đã thay đổi cuộc đời tôi.
Hiện nay tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt dọn dẹp nhà cửa.
Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn.
Tôi dành nhiều thì giờ cho
gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc.
Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mình cần phải nếm.
Từ ngày ấy, tôi không còn cất giữ một cái gì nữa.
Tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày;
tôi mặc áo mới để đi siêu thị,
nếu mình bỗng thấy thích.
Tôi không cần dành nước hoa hảo hạng cho những ngày đại lễ, tôi xức nước hoa khi nào mình thấy thích.
Những cụm từ như "một ngày gần đây" và "hôm nào" đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi
Điều gì đáng bỏ công, thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ.
Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi hẳn sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa.
(một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường)
Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến.

Có thể cô sẽ điện cho vài người bạn cũ và làm hòa hay xin lỗi về một chuyện bất hòa trước đây.

Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu
(vì cô rất thích ăn đồ Tàu!)
Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy, nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn.
Tôi sẽ rất áy náy vì không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi.
Áy náy vì không nói thường hơn với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ.
Áy náy vì chưa viết những lá thư mà mình dự định ‘hôm nào' sẽ viết.
Giờ đây, tôi không chần chờ gì nữa, tôi không hẹn lại và không cất giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi.
Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một ngày đặc biệt.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều đặc biệt cả.

Nếu bạn nhận được thư này, ấy là vì có một ai muốn điều hay cho bạn, và vì bạn cũng có quanh mình những người bạn quý yêu.
Nếu bạn quá bận đến độ không thể dành ra vài phút gửi đến cho ai khác và tự nhủ: "mai mốt tôi sẽ gửi" thì mai mốt đó có thể là một ngày thật xa hoặc là bạn không bao giờ gửi được.


Chúc bạn một ngày vui !

Một chút ấm áp

Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa
mà là bên cạnh người mà bạn thương yêu !

Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo
mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo.

Ấm áp không phải khi bạn nói "ấm quá
mà là khi có người thì thầm với bạn: "Có lạnh không?".

Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa

mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.

Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len,

mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.



Copy từ Slide show lấy từ HNPĐ, không rõ tác giả .

Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

Vài kỹ thuật có ích

Lột vỏ trứng

Xếp áo

Lấy nút chai